Mưa rơi…
Người ta bảo mưa là nước mắt, mưa rơi lặng thầm, một nỗi nhớ, cô đơn. Mưa nhẹ nhàng như con tim thổn thức, mưa xối xả mang nỗi đau vô bờ, mưa vẫn hững hờ để ai kia cô quạnh. Rồi mưa lạnh ngắt cho một người xót xa…
Mưa trải dài trên con phố xa, mưa nhạt nhòa như là nước mắt, mưa miên man theo dòng người vô tận, từng giọt mưa buồn như ai đó cô đơn…
Mưa ngập ngừng trong màn đêm u tối, mưa đau buồn cho một trái tim, nhưng mưa cô đơn khi không có ai bên cạnh, mưa cũng buồn nhưng chỉ biết mưa rơi…
Mưa biết làm sao khi không ai hiểu, mưa muốn nói mà không thể nói ra, mưa cũng biết buồn dù cho mưa chỉ là nước, mưa cũng muốn vui mà mưa có vui bao giờ. Mưa chỉ biết rơi âm thầm lặng lẽ, mưa rơi trên tay, chợt bâng khuâng thấy nhớ một ai. Mưa cứ vô tình mà thấm ướt bờ vai, từng giọt mưa thay nước mắt một người, nhưng lòng vẫn buồn vì nghĩ mưa vô thức. Mưa vẫn cô đơn …
Người ta sợ hãi sự cô đơn, vậy mà luôn muốn khóc một mình. Đau khổ là khi muốn khóc mà không thể khóc, tuyệt vọng là khi muốn khóc mà vẫn phải cố cười. Thế nhưng có những lúc người ta muốn khóc, lại không thể khóc, cố gắng cười, càng không thể cười. Gượng cười một chút thôi, mà ánh mắt vô hồn kia thì sao che giấu. Giá như có ai bên cạnh thì có thể khóc, giá như có ai nói chuyện thì có thể cười, mà không…! Một mình, cô đơn… Và mưa… vẫn nhạt nhòa như dòng nước mắt không thể rơi, vẫn xối xả như nỗi đau vô bờ bến… mưa vẫn thế, người ta vẫn trách mưa sao mà nghiệt ngã, vẫn hận mưa sao không thôi đừng rơi,… Mưa vẫn rơi, vẫn hững hờ… mà đâu ai hiểu mưa buồn mưa nhớ, đâu ai biết mưa muốn sẻ chia, chỉ có mưa biết người ta sẽ thế nào, khi mưa đột ngột rời xa không tạm biêt… Mưa vẫn cô đơn…
Mưa chỉ biết khóc cho người khác, đã bao giờ mưa khóc cho mình, đã bao giờ người ta khóc cho mưa, mưa luôn luôn chỉ là không tồn tại, mưa mãi mãi là người xót xa, mưa đi qua cô đơn là thế, mà ai biết mưa yêu ghét giận hờn… Chỉ là cô đơn…. Cô đơn là khi cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho, là đợi chờ mà chia ly cách trở, là mong mỏi mà chẳng có hồi âm, là bên nhau mà lòng như xa cách, là xa cách mà vẫn phải bên nhau… Người ta vẫn cứ mải miết đuổi theo những thứ hư vô, tóm được nó, nhận ra mình vẫn trắng tay… mệt mỏi… nhận ra mình cô đơn. Người ta vẫn cứ cố gắng giằng co với tất cả, níu và kéo, níu kéo để rồi nhận ra mình đã mất rất nhiều, lại vẫn cô đơn…
Đôi khi, con người ta cần dừng lại, dừng lại để rồi bước nhanh hơn
Đôi khi, con người ta cần buông tay, cần cho đi để rồi nhận nhiều hơn
Đôi khi, con người ta cần khóc thật lớn, khóc thật lớn để biết hạnh phúc của nụ cười
Đôi khi, con người ta cần có những nỗi đau, đau buồn để biết quí trọng những niềm vui nhỏ nhất
Đôi khi, con người ta cần có những mất mát, mất mát để biết yêu thương những gì mình đang có
Đôi khi, con người ta cần biết mình cô đơn, cô đơn để biết có nhau quan trọng đến thế nào
Chỉ có mưa là vẫn thế…
Mưa dừng lại, rồi mưa lại rơi…
Mưa buông mình trên mặt đất, mưa lại trôi đi, âm thầm, mưa chả được gì…
Mưa là nước mắt, mưa rơi lặng thầm, mà mưa đâu hạnh phúc…
Mưa lạnh ngắt, mưa biết buồn đau, mà mưa có vui bao giờ…
Mưa biết khóc thương, biết buồn biết nhớ, mưa vẫn cô đơn…
Phải rồi, mưa vẫn cô đơn, nhưng cô đơn để biêt có nhau quan trọng đến thế nào…..
Phải không…!!!
Cho một ngày mưa lạnh…