Khóa chủ đềGỌI HỒN

 Phúc đáp Phúc đáp Trang  <12
Tác giả
  Chủ đề Tìm kiếm Tìm kiếm Chủ đề  Lựa chọn cho Chủ đề Lựa chọn cho Chủ đề
XamHong Xem...
Thành viên uy tín
Thành viên uy tín
Hình đại diện

Gia nhập: 30/12/2009
Khu vực: Gia Lâm - HN
Tình trạng: Offline
Điểm: 1564
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 18/03/2010 lúc 8:54pm
Choáng toàn tập đấy bác Cả. Thật sự  từ trước đến giờ tôi ko tin vào mấy vụ này ( nhưng tôi cũng ko bổ báng Thánh thần bao h cả).  Nhưng sao lại thế nhỉ? nếu là trải nghiệm thực sự của Bác thi có nên nghĩ lại ko?. Cám ơn Bác đã viết ra để Ae cùng trải nghiệm, lời văn mộc,chút hài hước đậm cái TÔI ( tác giả) nhưng không đứt dòng câu chuyện. Chị cả và anh trai tôi cũng mấy lần đề cập đến vụ này tôi đều gạt đi, ko biết đã lén lút bao giờ chưa thì ko rõ.Tongue

Người sửa: triduc - 18/03/2010 lúc 9:01pm
Có những thứ ngày thường mình có đc. Lúc mất rồi , mơ ước cũng = không. :)
Quay lên trên
Administrator Xem...
Q.lý Diễn đàn
Q.lý Diễn đàn
Hình đại diện

Gia nhập: 13/09/2008
Khu vực: Hà Nội
Tình trạng: Offline
Điểm: 1257
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 10/11/2009 lúc 7:05pm
GỌI HỒN
Hà Nội, 09/11/2009
 
Ghi chú: Đây là trải nghiệm của bản thân, không có ý bài xích hay khuyến khích, cũng không có ý định kết luận bất cứ điều gì. Mọi người tham khảo.
----------------
Chà chà! Đêm đã khuya lại say khướt mà viết lại vụ gọi hồn kể cũng hợp lắm. Chẳng biết việc này thế nào cả, cũng chẳng biết là tin hay không tin được nữa, mỗi người một ý nhưng tựu chung lại thì chẳng ai biết giải thích ra sao. Chuyện gọi hồn tôi cũng đã nghe kể nhiều, có người đi gọi hồn về thì tin sái cổ, có người lại cười khùng khục và tỏ ý giễu cợt. Gọi hồn cũng còn tùy Cô Đồng.
Có người kể rằng, một lần cậu ta và mẹ đi gọi hồn cho ông nội cậu ấy. Chẳng hiểu vì sao, cậu ta quyết định không gọi hồn cho ông nữa, thay vào đó là bà nội. Mẹ cậu ta thấy vậy bực lắm, định cho cậu ấy mấy cái bạt tai nhưng sau đó, cậu ta bấm tay mẹ và nói: - Mẹ để con thử đã.
Mẹ cậu ta lừ mắt một cái nhưng cuối cùng cùng chấp nhận. Sau khi có được tên, tuổi, ngày mất… Cô lầm rầm khấn vái, cuối cùng thì hồn cũng nhập vào Cô. Sau cái rùng mình, mắt Cô nhắm nghiền cùng vẻ mặt thất thần, Cô bắt đầu ú ớ trả lời tuốt tuồn tuột mọi câu hỏi mà mẹ cậu ta hỏi. Sau khi hồn rời xác, Cô trở lại là người bình thường và nói rằng không biết những gì đã xảy ra, cậu ta mới nói rằng: Bà cháu đã chết đâu, sáng nay còn nấu ăn cho cả nhà cơ mà. Cô ngắn hết cả mặt lại rồi giải thích là nhầm hồn .v.v.
Chuyện thì còn nhiều và đó là một trong những chuyện tôi được nghe kể. Về phần mình, tôi cũng chưa có điều kiện được thử nên chẳng biết thế nào mà kết luận. Không phải là tôi không muốn thử nhưng vượt bao nhiêu đường đất mới tìm được Cô, phần vì mệt, phần vì chỉ muốn được việc nhưng cũng thật lòng mà nói là tôi quên khuấy mất việc thử Cô một chút khi đã đã nhập hồn.
Hồi đó, khi bố tôi mất được gần 50 ngày. Trước khi mất ông chẳng kịp trăng trối với chúng tôi cũng như mẹ tôi điều gì khiến mẹ tôi vẫn không yên lòng. Năm lần bảy lượt nghe người ta mách, mẹ tôi đi đến các Cô Đồng trong vùng để gọi hồn ông. Lần nào cũng vậy, mẹ tôi đều gọi cho tôi để thông báo và nói rằng bà chẳng thấy giống và bà chẳng tin. Vẫn gọi, vẫn không tin nhưng mẹ tôi vẫn không ngừng nghe giới thiệu, không ngừng tìm kiếm cơ hội để được giao tiếp với bố tôi. Cuối cùng, mẹ tôi được giới thiệu đi gặp Cô Đồng Hòa ở Sóc Sơn. Nghe những người đi gọi hồn về đồn rằng Cô gọi rất chuẩn, có thể gọi hồn về và nhập thẳng vào người nhà chứ không phải và xác Cô. Trường hợp vong yếu quá, Cô có thể chuyển lại về người Cô mà nói giúp. Sau khi sắp xếp công việc, tôi cùng mấy cô em gái và mẹ già đi Sóc Sơn. Địa chỉ chính xác thì tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ là sau khi rẽ từ đường Bắc Thăng Long đi Phúc Yên khoảng 2km thì rẽ phải, đi thêm khoảng 12km nữa là đến nhà Cô. Để chắc ăn, trước khi đi tôi điện thoại cho Cô để hỏi han. Cô nói, để gọi được hồn về thì phải khấn trước bàn thờ bố tôi, cho bố tôi biết địa chỉ cần đến….
Sáng hôm đó trời mưa to lắm. Để vào được nhà Cô, tôi phải chạy xe như tầu ngầm và có thể rơi xuống hố bất kỳ lúc nào. Tới nhà Cô tầm 6h30 sáng, tôi đỗ xe ngoài đường cái, xách theo hoa quả và đồ lễ xuôi ngõ dốc xuống nhà Cô. Còn quá sớm để cô lên Điện nên tôi dạo quanh nhà Cô để đốt thời gian. Nhà Cô khá rộng, tầm khoảng 500 đến 600 m2 đất chứ không ít và được chia làm hai phần, phía trước là chiếc nhà 3 tầng vừa hoàn thiện với diện tích mặt sàn khoảng 80m2, phía sau là căn nhà 3 gian lợp ngói cũ. Giữa hai ngôi nhà là cái sân gạch cùng 3 bát hương phía sát ngôi nhà mới và mấy cái lán phía trong để Hầu Đồng bán nước, đồ lễ. Ngắm chán mỏi mắt, tôi quay sang nhà hàng xóm của Cô để dò la tin tức. Ăn xong bát mỳ tôm không người lái với mấy quả ớt, tôi kịp hỏi xem Cô thế nào, bắt đầu hành nghề đã lâu chưa, có đáng tin hay không… Người chủ quán hàng xóm phồng phạo cho biết: Cô cũng ít tuổi thôi, tầm sinh năm 1970 gì đó và cô được “ăn lộc” do khoảng 10 năm trước đây đã bỏ công đi tìm mộ chú của Cô là liệt sỹ. Sau khi tìm được mộ về, tự nhiên Cô gọi được hồn, nói chuyện được với người chết. Biết vậy đã. Tôi tất tả quay lại nhà Cô. Mới có một lúc mà trong 3 gian nhà ngói đã đầy chặt những người là người.
Trong lúc tôi đi dò la tin tức, em gái tôi đã kịp đăng ký cho bố tôi vào danh sách hồn cần gọi trong ngày và chiếm được 1 chiếc chiếu cho cả nhà ngồi. Hết ngồi xếp bằng tròn lại đổi sang duỗi cẳng cũng chẳng thấy Cô đâu. Một hồi sau thì Cô xuất hiện. Cô tầm gần 40 tuổi, mặt phèn phẹt như đĩa bánh đúc, khoác trên người chiếc áo hoa màu xám cùng chiếc quần đen xắn ống thấp ống cao. Cô vừa đi vào vừa quát mọi người dẹp đường với giọng rất “tưng tửng” và bỗ bã như thể tất cả những người đến gọi hồn đều là những xác chết vô hồn vậy.
Sau một hồi giữ trật tự và ổn định chỗ ngồi, Cô bảo với mọi người:
- Khi tôi cúng, mọi người phải chắp tay phía trước, nhắm mắt lại và chỉ nghĩ về hồn thôi, nghe chửa!
Nói rồi, cô xông lên Điện và bắt đầu bật lửa đốt hương. Nhìn cử chỉ và hành động của Cô chẳng có vẻ gì là thành kính cả, Cô châm mấy bó hương cùng vài vòng hương rồi cắm như làm khoán. Cắm hương vào các bát hương trên Điện đâu vào đấy, Cô ngồi tụt xuống xếp bằng tròn, hai bàn tay Cô đan vào nhau và đưa ra phía trước. Mồm Cô đọc vanh vách “Con lạy chín phương trời, mười phương Chư Phật, Chư Phật mười phương…” trong khi bàn tay đan vào nhau và đẩy lên kéo xuống (cóc biết từ chuyên ngành gọi là gì, hình như gọi là bắt khuyết thì phải?!), miệng xuýt xoa. Tiếp theo, Cô đọc theo danh sách đã đăng ký như thể điểm danh: - Con là xyz gọi Bố là zyx, sinh ngày…mất ngày…an táng tại….; Vợ là abc gọi chồng là cba, sinh ngày…mất ngày…an táng tại…. Xong rồi, Cô quay lại nhìn một lượt rồi nhắc mọi người nhắm mắt lại. Vừa thoáng thấy cô liếc qua, nhanh như thằng móc túi, tôi nhắm mắt lại. Mắt tôi nhắm, tay tôi chắp phía trước như bao người khác. Căn phòng mấy chục người ngồi bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Tôi vẫn tỉnh. Thực sự là đầu tôi vẫn tỉnh. Lợi dụng lúc Cô quay qua chỗ khác, tôi xoay cổ sang nói chuyện với mẹ và các em như bình thường. Tay tôi vẫn chắp phía trước như mọi người, đột nhiên tôi thấy có cái gì đó bất bình thường bao trùm cả căn phòng.[Tiếp] Tôi cảm nhận thấy hơi rờn rợn người. Đã cố gắng gồng tay nhưng tự nhiên tay tôi khẽ run run một cách khó kiểm soát và cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng. Bỗng thấy Cô nói tướng lên: Hồn nhà kia về rồi đấy, người nhà quay ra mà nói chuyện đi. Hướng mắt theo tay Cô chỉ, tôi thấy một chị chừng 40 tuổi có dư, đang lắc lư loạn cả lên như con lật đật, hai tay chị vẫn chắp vào nhau và mồm thì rên ư ử như chó phải bả. Và kìa! Không phải chỉ riêng mình chị đó quay, tôi bỗng nhận thấy còn một số người cũng quay như chị. Đảo mắt hết lượt, tôi quay về phía người thân. Mặt tôi tự nhiên thần ra khi thấy cô em út vừa nói chuyện bô bô, vừa nháy mắt cười đùa với tôi mấy phút trước cũng…quay mòng mòng. Lúc đó, Cô nói với tôi:
- Hồn nhà anh về rồi đấy, người nhà hỏi chuyện đi.
Tức thì, mẹ tôi và 2 cô em còn lại bắt đầu màn chào hỏi trong tiếng sụt sùi của nước mắt nước mũi. Đáp lại những câu hỏi của mẹ và em tôi là những tiếng ú ớ, lúng búng như ngậm hạt thị của cô em út đã bị hồn nhập. Sau vài lần cố gắng nhưng bất thành, Cô bảo:
- Chưa được trăm ngày nên vong chưa được khỏe, khó nói chuyện. Thôi, để lát tôi nói giúp cho.
Chẳng còn biết làm gì hơn là chờ Cô giúp nên chúng tôi quay ra xem hồn nhà khác nói chuyện với người nhà ra sao.
Quay lại nhà thứ nhất:
Sau một hồi quay như con niềng niễng nhưng vẫn không nói chuyện được với người nhà, Cô bảo:
- Chị kia, vỗ mạnh vào vai cô này để hồn chuyển sang cô.
Chị người nhà của cô ấy liền làm theo. Tức thì, cô đầu tiên ngã vật ra đất còn cô thứ 2 bắt đầu màn quay quắt như cô trước và thậm chí còn quay nhiệt tình hơn. Vẫn chẳng giao tiếp được gì nên Cô sai những người còn lại tát thật mạnh vào mặt cô này. Người nhà làm theo nhưng chắc ghê tay không dám thẳng tay mà tát nên sau khoảng 5 phút ăn vả, cô này vẫn đâu đóng đấy. Cô nhăm răng cười hềnh hệch khoe bộ nhá nhám nhúa như cải mả mà phán: - Chết thật! Con bé này yếu quá, không khéo ngất mất thôi. Chị kia! Với cho tôi chai rượu ra đây!
Có được chai rượu, Cô đổ ra chén và hắt lên mặt chị ấy kèm theo 1 xe-ri vả cũng tháo trái, bỗng nhiên Cô đặt chai rượu xuống, mặt đang nhăn nhở chuyển sang ngây như phỗng – hồn đã nhập vào người Cô. Màn nói chuyện bắt đầu:
- Hồn: Bà với chúng nó gọi tôi có việc gì?
- Cô gái: Sắp tới giỗ bố rồi, chúng con muốn hỏi xem bố có thiếu cái gì không để gửi cho bố.
- Hồn: Tao chẳng thiếu gì sất. Quên! Lần trước mày gửi cho tao cái quạt điện mà quên gửi dây cắm. Không dây cắm thì bố mày quay được à?
- Cô gái: Dạ, con sẽ gửi cho bố cái quạt khác.
- Hồn: Thế thằng lớn đâu? Sao nó không đi?
- Cô gái: Dạ, anh ấy bận đi làm giúp nên chỉ có mẹ và chúng con đi gọi bố thôi ạ.
- Hồn: Mày về bảo với nó là cẩn thận đấy! Nó cứ báng bổ thánh thần thế thì có ngày hộc tiết ra mà chết. Nó đúng là đồ tham lam và ti tiện. Giỗ tết có mâm cơm cũng không cúng được nữa là làm sao? Bảo với nó, trước cúng sau ăn chứ tao có ăn mất đâu mà nó sợ thế.
- Cô gái: Vâng, con sẽ bảo anh ấy.
- Bà vợ: Ông ơi?
- Hồn: Gì?
- Bà vợ: Ngày…tới đây là giỗ ông. Tôi hỏi xem có thể cúng sớm cho ông 1 ngày được không?
- Hồn: Giỗ thì phải cúng đúng ngày. Cúng sớm hơn hay muộn hơn thì còn ích gì nữa?
- Bà vợ: Vâng, tôi biết rồi.
- Hồn: Bà bỏ cái thói suy nghĩ đấy đi nhé. Nếu cúng sớm được sao không cúng liền 1 tháng đi để sau khỏi phải cúng nữa?
-…..
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục cho đến khi Cô ngã vật ra. Sau khi ngã, Cô chống tay ngồi dậy với nét mặt thường thấy. Cô lại nhăn nhở nói: - Ông cụ đi rồi! Ông cụ này khó thật đấy! Chắc lúc còn sống, bà và cả nhà bị ông ấy cho vào khuôn phép nhỉ, ẹc ẹc…
Trong lúc cuộc nói chuyện diễn ra, tôi cùng 2 cô em cứ bấm bụng cười. Tính tôi thì rất ít nhịn được cười nên có lúc phải tự cho tay lên bịt mồm để tiếng cười không bật ra, khiến tôi suýt chết sặc khí.
Sau khi hết chuyện, người nhà và một số người trong phòng xúm lại hỏi chuyện cô gái bị tát lúc trước xem sự tình ra sao và cô thấy những gì. Tất cả những gì cô gái đáp lại là “Không biết, không nhớ gì hết”. Khuôn mặt cô gái vẫn tái nhợt và ra rất mệt mỏi….
Hết nhà đầu tiên, Cô sang nhà thứ hai.
Cô con gái nhà thứ hai cũng đang lắc. Tuy không điên loạn và dữ dội như nhà trước nhưng thần sắc có vẻ không được tốt - trông vẻ mặt chị ta như người chết trôi - không nói được gì. Cô vừa hềnh hệch cười cười nói nói với người nhà, vừa bảo: - Thôi, tôi giúp cho. Nói là làm, Cô ngồi đối diện chị kia và vỗ vai một cái thật mạnh. Vừa vỗ xong, chị kia mở mắt ra với vẻ mặt rất hốt hoảng, nháo nhác nhìn quanh như thể tìm ai đó còn Cô thì đần mặt ra, hai gối thu lại còn 2 tay thì ôm lấy gối. Cuộc nói chuyện với người chết lại bắt đầu:
- Bố ơi, bố có khỏe không?
- Tốt!
....
- Thế bố xuống đó có gặp ông bà không?
- Có! Bố gặp hết mọi người rồi! Gần nhau cả nên qua lại suốt.
- Mày vào thì vào đi, cứ thập thò ở ngoài cổng làm gì, Hồn quay ra cổng quát.
Mọi người ngớ ra, không hiểu có chuyện gì. Sau vài giây định thần, mọi việc lại tiếp tục.
.....chuyện trò huyên thuyên, không nhớ hết nổi đoạn này....
- Bố ơi, thế bố xuống đó đã thằng *** chưa, nó cũng mới xuống đấy?
- Gặp rồi! Nó đi cùng tao nhưng đang thập thò ở cổng, bảo vào thì không chịu vào.
À, hóa ra lúc Cô quay ra cổng quát là có lý do, tôi nghĩ.
- Bố ơi, bố có hỏi Bà Cô ông Mãnh xem nhà mình thế nào không? Có hỏi xem nhà mình còn ai đi nữa không?
- Hỏi rồi nhưng chịu, không ai biết được. Chỉ biết là từ giờ đến cuối năm, nếu không chết thêm ai thì sẽ hết cái hạn này.
Nghe lỏm đến đoạn này tôi cũng hoảng, quay ra hỏi một người là thành viên trong gia đình đang nói chuyện với hồn nhà họ: - Vụ gì mà nghe kinh thế hả anh? - Không biết thế nào nữa, 2 năm liên tiếp, trong gia đình có 5 người chết. Mới đây nhất là thằng cháu 16 tuổi bị chết đuối.
Oạch, nghe mà dựng hết tóc gáy dù chẳng biết thực hư ra sao cả. Hai năm. Chỉ trong vòng hai năm thôi mà 1 gia đình có đến 5 cái mả dài cùng 1 lúc? Quá oan nghiệt?!
Quay lại vụ nói chuyện, phía gia đình hỏi tiếp:
- Bố ơi, anh Cả đòi chia miếng đất ở trong nhà. Bố thấy thế nào?
- Bảo nó tham vừa thôi. Nó đang ở ngoài đất mới. Đất đó cũng do tao mua. Đất trong nhà thì mẹ mày với thằng Út ở. Mẹ mày cũng già rồi, sau này chết thì thằng Út nó ở luôn đấy.
Nói đến đấy, Cô lại rùng mình và ngã vật ra. Hồn đã lìa Cô để quay về cõi âm. Mặt Cô lại bình thường, Cô bảo: Ông ấy đi với đứa cháu. Bảo nó vào thì nó không chịu, cứ thập thò ở cổng. Lạ thật!
Cả nhà họ lại tiếp tục bàn tán xôn xao. Còn tôi, tôi phải quay lại nhà mình vì đến lượt nhờ Cô giúp.
Đến lượt nhà tôi, Cô ngồi xếp bằng tròn xuống trước mặt đứa em út tôi rất nhanh rồi vỗ vai cái đét. Cuộc nói chuyện bắt đầu:
- Bố ơi, bố? Có phải bố không? Ông ơi, có phải ông không? -Mẹ tôi và mấy đứa em thi nhau hỏi cho đến khi nhận được cái gật đầu từ Cô, trong khi đó, tôi chỉ ngồi nhìn và nhìn. Vừa gật đầu, Cô chuyển từ tư thế xếp bằng tròn sang duỗi chân thẳng và chống hai tay ra phía sau.
- Bố thế nào ạ? Bố có khỏe không? - Em gái tôi hỏi.
Cô lắc đầu từ từ, mồm nói:
- Không...vẫn mệt lắm... Vừa nói, Cô vừa chỉ tay vào cổ ra chiều đau và khó nói.
Tiếp đến, Cô chỉ tay xuống chân. Vừa chỉ tay, chân Cô co lại và duỗi ra, miệng nói:
- Mỏi!!!!! Tôi mỏi chân lắm! Bà hay đứa nào bóp chân cho tôi đi!
Mẹ tôi và mấy đứa em nghe thấy vậy thì quay ra bóp lấy bóp để, như thể đấy là bố tôi thật.
- Bố có nhận ra anh *** và chúng con không?
Ngu thật! Tôi đã nhắc trước là không nên nhắc tên rồi để mình thử xem sao. Đúng là đàn bà thật! Nói trước quên sau, cứ có tí nước mắt là dốc cho bằng sạch những gì có trong bụng ra. Nhưng thôi, lúc đó tôi cũng chẳng còn đầu óc đâu mà thử với thách nên kệ, để mọi việc tiếp tục.
Đầu Cô gật gật, miệng nói:
- Có...Thế thằng *** để xe đâu? Để xe phải cẩn thận đấy!
- Vâng, tự nhiên tôi bị hòa vào nhịo đó mà gật đầu.
- Đi xe cộ phải cẩn thận đấy!
- Vâng, tôi lại gật đầu.
- Khổ lắm! Tôi có thích cái thứ này đâu!!!! Mẹ con bà gọi tôi lên rồi đưa tôi vào xe đưa lên đây nên đành phải đi.
- Ông ơi, ông có chết oan không? - Mẹ tôi hỏi. Bà hỏi vậy vì vẫn nghĩ rằng bố tôi chưa thể chết - ông chết là do y bác sỹ thiếu trách nhiệm.
- Không! Tôi chết 3 nhập mộ là đến số rồi, không tránh được. (Tôi nghe mà không hiểu, chẳng biết 3 nhập mộ là cái gì? :-w)
- ....
- ....
Hết chuyện này qua chuyện khác. Mẹ tôi và các em thì cứ hỏi và Cô cứ trả lời. Hết chuyện hướng nhà có hợp không, cái cây trước cửa nhà có ảnh hưởng gì không, 2 cây cau 2 bên cửa nhà và mấy cây cau ngoài ngõ có vấn đề gì không...Các câu trả lời đều là không vấn đề gì cả. Gần cuối, cô em gái tôi hỏi:
- Con mới có bầu. 2 cháu vẫn còn nhỏ quá nên con định bỏ nó đi. Bố thấy có được không?
- Đừng làm cái việc thất đức ấy! Chửa thì đẻ chứ có sao đâu? Mà này! Nó là cháu trai đấy!
Hỏi thêm được vài câu nữa, Cô bảo:
- Thôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, không nói chuyện được nữa đâu. Chào mẹ con nhà bà!
Nói rồi, Cô lại ngã ra. Ngã xong, Cô lại thu chân về xếp bằng tròn như bình thường, miệng cười nói:
- Ông cụ trông đẹp lão nhỉ? Mà sao cổ lại bị đau thế, như có gai ở cổ và khó nói thế?
- À, trước khi mất bố em phải mổ xông khí quản do suy hô hấp, em gái tôi đáp.
.....
Nghe hoảng thật sự! Tôi quay sang đứa em út lúc trước nhập hồn, hỏi:
- Thế mày thấy thế nào? Còn nhớ gì không?
- Em chẳng biết nữa, đang nói chuyện với anh tự nhiên thấy rùng mình. Sau đó, em chẳng nhớ gì nữa.
Thế đấy! Thực hư thế nào thì tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng, đứa em út tôi là người rất khỏe mạnh. Nó là đứa hợp với bố tôi nhất khi ông còn sống. Là con út, nó được bố tôi chiều nhiều nhất và nó cũng là đứa chăm sóc bố tôi nhiều nhất sau khi anh chị lần lượt có gia đình và ra ở riêng, đặc biệt là những năm cuối đời ông.
Lại còn chuyện thế này. Kể từ khi bố tôi mất, ngoại trừ cô em út, cả nhà tôi chẳng bao giờ mơ thấy bố tôi về dù trong lòng ai cũng muốn, dù chỉ một lần. Có lần nó mơ thấy bố tôi. Trong mơ, bố tôi ngồi ở bậc tam cấp bệnh viện hút thuốc. Ông kêu rằng ông lạnh, lấy cho ông cái áo khoác màu da bò. Hỏi lại ông, cái áo khoác ấy ở đâu thì ông bảo: - Mẹ mày mang về giặt, vẫn treo ở tủ ngoài phòng khách ở bên quê ấy!....
Khi ông mất, gia đình tôi đã chọn tất cả những bộ quần áo mà ông thích mặc...làm đồ tùy táng. Chẳng hiểu sao chúng tôi lại quên mất cái áo khoác đó, ngay cả mẹ tôi cũng chẳng nhớ.
Khi về cúng 50 ngày cho bố tôi, em gái tôi hỏi mẹ xem cái áo đó đâu để đốt cho ông nhưng tìm mãi không thấy. Đến lúc nó bảo: - Con thấy bố bảo là treo ở tủ ngoài phòng khách, mẹ tìm thử xem có không. Cuối cùng, chiếc áo khoác đang được treo ở đó thật!

Lời kết: Tôi vẫn rất mung lung, không rõ thực hư chuyện gọi hồn ra sao. Tôi vẫn bán tín bán nghi nhưng có điều, cách nói chuyện của Cô Đồng, cách ứng xử cũng như việc Cô Đồng hỏi tôi để xe, nhắc tôi đi xe cẩn thận hay những gì có được trong buổi nói chuyện rất giống với tính cách của bố tôi - giống đến mức tôi giật mình mỗi khi nghe câu hỏi hoặc câu trả lời của Cô Đồng.
Chuyện gọi hồn còn nhiều điều để bàn. Có người tin, có người không tin nhưng việc đi gọi hồn chắc chắn không bao giờ hết. Việc gọi hồn, biết đâu đấy, sẽ giúp được con người ta giảm bớt được gánh nặng tâm lý. Có lẽ gọi hồn đúng hay không cũng còn tùy Cô Đồng./.


Người sửa: Administrator - 10/11/2009 lúc 7:17pm
CaKhoai ©

Website: www.gadonvietnam.com

Y!M: cakhoai69

Slogan: Huy chương vàng là quan trọng nhất!
Quay lên trên
 Phúc đáp Phúc đáp Trang  <12
  Chia sẻ Chủ đề   

Chuyển đến Chuyên mục Quyền tại Chuyên mục Xem...






Trang này được tạo ra trong 0.141 giây.