GỌI HỒN |
Phúc đáp | Trang 12> |
Tác giả | ||
Administrator
Hồ sơ thành viên
Gửi Mật thư
Tìm bài viết của thành viên
Thăm trang chủ của thành viên
Thêm vào D.sách Bạn bè
Q.lý Diễn đàn Gia nhập: 13/09/2008 Khu vực: Hà Nội Tình trạng: Offline Điểm: 1257 |
Chủ đề: GỌI HỒN Ngày đăng: 10/11/2009 lúc 7:05pm |
|
GỌI HỒN
Hà Nội, 09/11/2009
Ghi chú: Đây là trải nghiệm của bản thân, không có ý bài xích hay khuyến khích, cũng không có ý định kết luận bất cứ điều gì. Mọi người tham khảo.
----------------
Chà chà! Đêm đã khuya lại say khướt mà viết lại vụ gọi hồn kể cũng hợp lắm. Chẳng biết việc này thế nào cả, cũng chẳng biết là tin hay không tin được nữa, mỗi người một ý nhưng tựu chung lại thì chẳng ai biết giải thích ra sao. Chuyện gọi hồn tôi cũng đã nghe kể nhiều, có người đi gọi hồn về thì tin sái cổ, có người lại cười khùng khục và tỏ ý giễu cợt. Gọi hồn cũng còn tùy Cô Đồng. Có người kể rằng, một lần cậu ta và mẹ đi gọi hồn cho ông nội cậu ấy. Chẳng hiểu vì sao, cậu ta quyết định không gọi hồn cho ông nữa, thay vào đó là bà nội. Mẹ cậu ta thấy vậy bực lắm, định cho cậu ấy mấy cái bạt tai nhưng sau đó, cậu ta bấm tay mẹ và nói: - Mẹ để con thử đã. Mẹ cậu ta lừ mắt một cái nhưng cuối cùng cùng chấp nhận. Sau khi có được tên, tuổi, ngày mất… Cô lầm rầm khấn vái, cuối cùng thì hồn cũng nhập vào Cô. Sau cái rùng mình, mắt Cô nhắm nghiền cùng vẻ mặt thất thần, Cô bắt đầu ú ớ trả lời tuốt tuồn tuột mọi câu hỏi mà mẹ cậu ta hỏi. Sau khi hồn rời xác, Cô trở lại là người bình thường và nói rằng không biết những gì đã xảy ra, cậu ta mới nói rằng: Bà cháu đã chết đâu, sáng nay còn nấu ăn cho cả nhà cơ mà. Cô ngắn hết cả mặt lại rồi giải thích là nhầm hồn .v.v. Chuyện thì còn nhiều và đó là một trong những chuyện tôi được nghe kể. Về phần mình, tôi cũng chưa có điều kiện được thử nên chẳng biết thế nào mà kết luận. Không phải là tôi không muốn thử nhưng vượt bao nhiêu đường đất mới tìm được Cô, phần vì mệt, phần vì chỉ muốn được việc nhưng cũng thật lòng mà nói là tôi quên khuấy mất việc thử Cô một chút khi đã đã nhập hồn. Hồi đó, khi bố tôi mất được gần 50 ngày. Trước khi mất ông chẳng kịp trăng trối với chúng tôi cũng như mẹ tôi điều gì khiến mẹ tôi vẫn không yên lòng. Năm lần bảy lượt nghe người ta mách, mẹ tôi đi đến các Cô Đồng trong vùng để gọi hồn ông. Lần nào cũng vậy, mẹ tôi đều gọi cho tôi để thông báo và nói rằng bà chẳng thấy giống và bà chẳng tin. Vẫn gọi, vẫn không tin nhưng mẹ tôi vẫn không ngừng nghe giới thiệu, không ngừng tìm kiếm cơ hội để được giao tiếp với bố tôi. Cuối cùng, mẹ tôi được giới thiệu đi gặp Cô Đồng Hòa ở Sóc Sơn. Nghe những người đi gọi hồn về đồn rằng Cô gọi rất chuẩn, có thể gọi hồn về và nhập thẳng vào người nhà chứ không phải và xác Cô. Trường hợp vong yếu quá, Cô có thể chuyển lại về người Cô mà nói giúp. Sau khi sắp xếp công việc, tôi cùng mấy cô em gái và mẹ già đi Sóc Sơn. Địa chỉ chính xác thì tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ là sau khi rẽ từ đường Bắc Thăng Long đi Phúc Yên khoảng 2km thì rẽ phải, đi thêm khoảng 12km nữa là đến nhà Cô. Để chắc ăn, trước khi đi tôi điện thoại cho Cô để hỏi han. Cô nói, để gọi được hồn về thì phải khấn trước bàn thờ bố tôi, cho bố tôi biết địa chỉ cần đến…. Sáng hôm đó trời mưa to lắm. Để vào được nhà Cô, tôi phải chạy xe như tầu ngầm và có thể rơi xuống hố bất kỳ lúc nào. Tới nhà Cô tầm 6h30 sáng, tôi đỗ xe ngoài đường cái, xách theo hoa quả và đồ lễ xuôi ngõ dốc xuống nhà Cô. Còn quá sớm để cô lên Điện nên tôi dạo quanh nhà Cô để đốt thời gian. Nhà Cô khá rộng, tầm khoảng 500 đến 600 m2 đất chứ không ít và được chia làm hai phần, phía trước là chiếc nhà 3 tầng vừa hoàn thiện với diện tích mặt sàn khoảng 80m2, phía sau là căn nhà 3 gian lợp ngói cũ. Giữa hai ngôi nhà là cái sân gạch cùng 3 bát hương phía sát ngôi nhà mới và mấy cái lán phía trong để Hầu Đồng bán nước, đồ lễ. Ngắm chán mỏi mắt, tôi quay sang nhà hàng xóm của Cô để dò la tin tức. Ăn xong bát mỳ tôm không người lái với mấy quả ớt, tôi kịp hỏi xem Cô thế nào, bắt đầu hành nghề đã lâu chưa, có đáng tin hay không… Người chủ quán hàng xóm phồng phạo cho biết: Cô cũng ít tuổi thôi, tầm sinh năm 1970 gì đó và cô được “ăn lộc†do khoảng 10 năm trước đây đã bỏ công đi tìm mộ chú của Cô là liệt sỹ. Sau khi tìm được mộ về, tự nhiên Cô gọi được hồn, nói chuyện được với người chết. Biết vậy đã. Tôi tất tả quay lại nhà Cô. Mới có một lúc mà trong 3 gian nhà ngói đã đầy chặt những người là người. Trong lúc tôi đi dò la tin tức, em gái tôi đã kịp đăng ký cho bố tôi vào danh sách hồn cần gọi trong ngày và chiếm được 1 chiếc chiếu cho cả nhà ngồi. Hết ngồi xếp bằng tròn lại đổi sang duỗi cẳng cũng chẳng thấy Cô đâu. Một hồi sau thì Cô xuất hiện. Cô tầm gần 40 tuổi, mặt phèn phẹt như đĩa bánh đúc, khoác trên người chiếc áo hoa màu xám cùng chiếc quần đen xắn ống thấp ống cao. Cô vừa đi vào vừa quát mọi người dẹp đường với giọng rất “tưng tửng†và bỗ bã như thể tất cả những người đến gọi hồn đều là những xác chết vô hồn vậy. Sau một hồi giữ trật tự và ổn định chỗ ngồi, Cô bảo với mọi người: - Khi tôi cúng, mọi người phải chắp tay phía trước, nhắm mắt lại và chỉ nghĩ về hồn thôi, nghe chửa! Nói rồi, cô xông lên Điện và bắt đầu bật lửa đốt hương. Nhìn cử chỉ và hành động của Cô chẳng có vẻ gì là thành kính cả, Cô châm mấy bó hương cùng vài vòng hương rồi cắm như làm khoán. Cắm hương vào các bát hương trên Điện đâu vào đấy, Cô ngồi tụt xuống xếp bằng tròn, hai bàn tay Cô đan vào nhau và đưa ra phía trước. Mồm Cô đọc vanh vách “Con lạy chín phương trời, mười phương Chư Phật, Chư Phật mười phương…†trong khi bàn tay đan vào nhau và đẩy lên kéo xuống (cóc biết từ chuyên ngành gọi là gì, hình như gọi là bắt khuyết thì phải?!), miệng xuýt xoa. Tiếp theo, Cô đọc theo danh sách đã đăng ký như thể điểm danh: - Con là xyz gọi Bố là zyx, sinh ngày…mất ngày…an táng tại….; Vợ là abc gọi chồng là cba, sinh ngày…mất ngày…an táng tại…. Xong rồi, Cô quay lại nhìn một lượt rồi nhắc mọi người nhắm mắt lại. Vừa thoáng thấy cô liếc qua, nhanh như thằng móc túi, tôi nhắm mắt lại. Mắt tôi nhắm, tay tôi chắp phía trước như bao người khác. Căn phòng mấy chục người ngồi bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Tôi vẫn tỉnh. Thực sự là đầu tôi vẫn tỉnh. Lợi dụng lúc Cô quay qua chỗ khác, tôi xoay cổ sang nói chuyện với mẹ và các em như bình thường. Tay tôi vẫn chắp phía trước như mọi người, đột nhiên tôi thấy có cái gì đó bất bình thường bao trùm cả căn phòng.[Tiếp] Tôi cảm nhận thấy hơi rờn rợn người. Đã cố gắng gồng tay nhưng tự nhiên tay tôi khẽ run run một cách khó kiểm soát và cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng. Bỗng thấy Cô nói tướng lên: Hồn nhà kia về rồi đấy, người nhà quay ra mà nói chuyện đi. Hướng mắt theo tay Cô chỉ, tôi thấy một chị chừng 40 tuổi có dư, đang lắc lư loạn cả lên như con lật đật, hai tay chị vẫn chắp vào nhau và mồm thì rên ư ử như chó phải bả. Và kìa! Không phải chỉ riêng mình chị đó quay, tôi bỗng nhận thấy còn một số người cũng quay như chị. Đảo mắt hết lượt, tôi quay về phía người thân. Mặt tôi tự nhiên thần ra khi thấy cô em út vừa nói chuyện bô bô, vừa nháy mắt cười đùa với tôi mấy phút trước cũng…quay mòng mòng. Lúc đó, Cô nói với tôi: - Hồn nhà anh về rồi đấy, người nhà hỏi chuyện đi. Tức thì, mẹ tôi và 2 cô em còn lại bắt đầu màn chào hỏi trong tiếng sụt sùi của nước mắt nước mũi. Đáp lại những câu hỏi của mẹ và em tôi là những tiếng ú ớ, lúng búng như ngậm hạt thị của cô em út đã bị hồn nhập. Sau vài lần cố gắng nhưng bất thành, Cô bảo: - Chưa được trăm ngày nên vong chưa được khỏe, khó nói chuyện. Thôi, để lát tôi nói giúp cho. Chẳng còn biết làm gì hơn là chờ Cô giúp nên chúng tôi quay ra xem hồn nhà khác nói chuyện với người nhà ra sao. Quay lại nhà thứ nhất: Sau một hồi quay như con niềng niễng nhưng vẫn không nói chuyện được với người nhà, Cô bảo: - Chị kia, vỗ mạnh vào vai cô này để hồn chuyển sang cô. Chị người nhà của cô ấy liền làm theo. Tức thì, cô đầu tiên ngã vật ra đất còn cô thứ 2 bắt đầu màn quay quắt như cô trước và thậm chí còn quay nhiệt tình hơn. Vẫn chẳng giao tiếp được gì nên Cô sai những người còn lại tát thật mạnh vào mặt cô này. Người nhà làm theo nhưng chắc ghê tay không dám thẳng tay mà tát nên sau khoảng 5 phút ăn vả, cô này vẫn đâu đóng đấy. Cô nhăm răng cười hềnh hệch khoe bộ nhá nhám nhúa như cải mả mà phán: - Chết thật! Con bé này yếu quá, không khéo ngất mất thôi. Chị kia! Với cho tôi chai rượu ra đây! Có được chai rượu, Cô đổ ra chén và hắt lên mặt chị ấy kèm theo 1 xe-ri vả cũng tháo trái, bỗng nhiên Cô đặt chai rượu xuống, mặt đang nhăn nhở chuyển sang ngây như phỗng – hồn đã nhập vào người Cô. Màn nói chuyện bắt đầu: - Hồn: Bà với chúng nó gọi tôi có việc gì? - Cô gái: Sắp tới giỗ bố rồi, chúng con muốn hỏi xem bố có thiếu cái gì không để gửi cho bố. - Hồn: Tao chẳng thiếu gì sất. Quên! Lần trước mày gửi cho tao cái quạt điện mà quên gửi dây cắm. Không dây cắm thì bố mày quay được à? - Cô gái: Dạ, con sẽ gửi cho bố cái quạt khác. - Hồn: Thế thằng lớn đâu? Sao nó không đi? - Cô gái: Dạ, anh ấy bận đi làm giúp nên chỉ có mẹ và chúng con đi gọi bố thôi ạ. - Hồn: Mày về bảo với nó là cẩn thận đấy! Nó cứ báng bổ thánh thần thế thì có ngày hộc tiết ra mà chết. Nó đúng là đồ tham lam và ti tiện. Giỗ tết có mâm cơm cũng không cúng được nữa là làm sao? Bảo với nó, trước cúng sau ăn chứ tao có ăn mất đâu mà nó sợ thế. - Cô gái: Vâng, con sẽ bảo anh ấy. - Bà vợ: Ông ơi? - Hồn: Gì? - Bà vợ: Ngày…tới đây là giỗ ông. Tôi hỏi xem có thể cúng sớm cho ông 1 ngày được không? - Hồn: Giỗ thì phải cúng đúng ngày. Cúng sớm hơn hay muộn hơn thì còn ích gì nữa? - Bà vợ: Vâng, tôi biết rồi. - Hồn: Bà bỏ cái thói suy nghĩ đấy đi nhé. Nếu cúng sớm được sao không cúng liền 1 tháng đi để sau khỏi phải cúng nữa? -….. Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục cho đến khi Cô ngã vật ra. Sau khi ngã, Cô chống tay ngồi dậy với nét mặt thường thấy. Cô lại nhăn nhở nói: - Ông cụ đi rồi! Ông cụ này khó thật đấy! Chắc lúc còn sống, bà và cả nhà bị ông ấy cho vào khuôn phép nhỉ, ẹc ẹc… Trong lúc cuộc nói chuyện diễn ra, tôi cùng 2 cô em cứ bấm bụng cười. Tính tôi thì rất ít nhịn được cười nên có lúc phải tự cho tay lên bịt mồm để tiếng cười không bật ra, khiến tôi suýt chết sặc khí. Sau khi hết chuyện, người nhà và một số người trong phòng xúm lại hỏi chuyện cô gái bị tát lúc trước xem sự tình ra sao và cô thấy những gì. Tất cả những gì cô gái đáp lại là “Không biết, không nhớ gì hếtâ€. Khuôn mặt cô gái vẫn tái nhợt và ra rất mệt mỏi…. Hết nhà đầu tiên, Cô sang nhà thứ hai. Cô con gái nhà thứ hai cũng đang lắc. Tuy không điên loạn và dữ dội như nhà trước nhưng thần sắc có vẻ không được tốt - trông vẻ mặt chị ta như người chết trôi - không nói được gì. Cô vừa hềnh hệch cười cười nói nói với người nhà, vừa bảo: - Thôi, tôi giúp cho. Nói là làm, Cô ngồi đối diện chị kia và vỗ vai một cái thật mạnh. Vừa vỗ xong, chị kia mở mắt ra với vẻ mặt rất hốt hoảng, nháo nhác nhìn quanh như thể tìm ai đó còn Cô thì đần mặt ra, hai gối thu lại còn 2 tay thì ôm lấy gối. Cuộc nói chuyện với người chết lại bắt đầu: - Bố ơi, bố có khỏe không? - Tốt! .... - Thế bố xuống đó có gặp ông bà không? - Có! Bố gặp hết mọi người rồi! Gần nhau cả nên qua lại suốt. - Mày vào thì vào đi, cứ thập thò ở ngoài cổng làm gì, Hồn quay ra cổng quát. Mọi người ngớ ra, không hiểu có chuyện gì. Sau vài giây định thần, mọi việc lại tiếp tục. .....chuyện trò huyên thuyên, không nhớ hết nổi đoạn này.... - Bố ơi, thế bố xuống đó đã thằng *** chưa, nó cũng mới xuống đấy? - Gặp rồi! Nó đi cùng tao nhưng đang thập thò ở cổng, bảo vào thì không chịu vào. À, hóa ra lúc Cô quay ra cổng quát là có lý do, tôi nghĩ. - Bố ơi, bố có hỏi Bà Cô ông Mãnh xem nhà mình thế nào không? Có hỏi xem nhà mình còn ai đi nữa không? - Hỏi rồi nhưng chịu, không ai biết được. Chỉ biết là từ giờ đến cuối năm, nếu không chết thêm ai thì sẽ hết cái hạn này. Nghe lỏm đến đoạn này tôi cũng hoảng, quay ra hỏi một người là thành viên trong gia đình đang nói chuyện với hồn nhà họ: - Vụ gì mà nghe kinh thế hả anh? - Không biết thế nào nữa, 2 năm liên tiếp, trong gia đình có 5 người chết. Mới đây nhất là thằng cháu 16 tuổi bị chết đuối. Oạch, nghe mà dựng hết tóc gáy dù chẳng biết thực hư ra sao cả. Hai năm. Chỉ trong vòng hai năm thôi mà 1 gia đình có đến 5 cái mả dài cùng 1 lúc? Quá oan nghiệt?! Quay lại vụ nói chuyện, phía gia đình hỏi tiếp: - Bố ơi, anh Cả đòi chia miếng đất ở trong nhà. Bố thấy thế nào? - Bảo nó tham vừa thôi. Nó đang ở ngoài đất mới. Đất đó cũng do tao mua. Đất trong nhà thì mẹ mày với thằng Út ở. Mẹ mày cũng già rồi, sau này chết thì thằng Út nó ở luôn đấy. Nói đến đấy, Cô lại rùng mình và ngã vật ra. Hồn đã lìa Cô để quay về cõi âm. Mặt Cô lại bình thường, Cô bảo: Ông ấy đi với đứa cháu. Bảo nó vào thì nó không chịu, cứ thập thò ở cổng. Lạ thật! Cả nhà họ lại tiếp tục bàn tán xôn xao. Còn tôi, tôi phải quay lại nhà mình vì đến lượt nhờ Cô giúp. Đến lượt nhà tôi, Cô ngồi xếp bằng tròn xuống trước mặt đứa em út tôi rất nhanh rồi vỗ vai cái đét. Cuộc nói chuyện bắt đầu: - Bố ơi, bố? Có phải bố không? Ông ơi, có phải ông không? -Mẹ tôi và mấy đứa em thi nhau hỏi cho đến khi nhận được cái gật đầu từ Cô, trong khi đó, tôi chỉ ngồi nhìn và nhìn. Vừa gật đầu, Cô chuyển từ tư thế xếp bằng tròn sang duỗi chân thẳng và chống hai tay ra phía sau. - Bố thế nào ạ? Bố có khỏe không? - Em gái tôi hỏi. Cô lắc đầu từ từ, mồm nói: - Không...vẫn mệt lắm... Vừa nói, Cô vừa chỉ tay vào cổ ra chiều đau và khó nói. Tiếp đến, Cô chỉ tay xuống chân. Vừa chỉ tay, chân Cô co lại và duỗi ra, miệng nói: - Mỏi!!!!! Tôi mỏi chân lắm! Bà hay đứa nào bóp chân cho tôi đi! Mẹ tôi và mấy đứa em nghe thấy vậy thì quay ra bóp lấy bóp để, như thể đấy là bố tôi thật. - Bố có nhận ra anh *** và chúng con không? Ngu thật! Tôi đã nhắc trước là không nên nhắc tên rồi để mình thử xem sao. Đúng là đàn bà thật! Nói trước quên sau, cứ có tí nước mắt là dốc cho bằng sạch những gì có trong bụng ra. Nhưng thôi, lúc đó tôi cũng chẳng còn đầu óc đâu mà thử với thách nên kệ, để mọi việc tiếp tục. Đầu Cô gật gật, miệng nói: - Có...Thế thằng *** để xe đâu? Để xe phải cẩn thận đấy! - Vâng, tự nhiên tôi bị hòa vào nhịo đó mà gật đầu. - Đi xe cộ phải cẩn thận đấy! - Vâng, tôi lại gật đầu. - Khổ lắm! Tôi có thích cái thứ này đâu!!!! Mẹ con bà gọi tôi lên rồi đưa tôi vào xe đưa lên đây nên đành phải đi. - Ông ơi, ông có chết oan không? - Mẹ tôi hỏi. Bà hỏi vậy vì vẫn nghĩ rằng bố tôi chưa thể chết - ông chết là do y bác sỹ thiếu trách nhiệm. - Không! Tôi chết 3 nhập mộ là đến số rồi, không tránh được. (Tôi nghe mà không hiểu, chẳng biết 3 nhập mộ là cái gì? :-w) - .... - .... Hết chuyện này qua chuyện khác. Mẹ tôi và các em thì cứ hỏi và Cô cứ trả lời. Hết chuyện hướng nhà có hợp không, cái cây trước cửa nhà có ảnh hưởng gì không, 2 cây cau 2 bên cửa nhà và mấy cây cau ngoài ngõ có vấn đề gì không...Các câu trả lời đều là không vấn đề gì cả. Gần cuối, cô em gái tôi hỏi: - Con mới có bầu. 2 cháu vẫn còn nhỏ quá nên con định bỏ nó đi. Bố thấy có được không? - Đừng làm cái việc thất đức ấy! Chửa thì đẻ chứ có sao đâu? Mà này! Nó là cháu trai đấy! Hỏi thêm được vài câu nữa, Cô bảo: - Thôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, không nói chuyện được nữa đâu. Chào mẹ con nhà bà! Nói rồi, Cô lại ngã ra. Ngã xong, Cô lại thu chân về xếp bằng tròn như bình thường, miệng cười nói: - Ông cụ trông đẹp lão nhỉ? Mà sao cổ lại bị đau thế, như có gai ở cổ và khó nói thế? - À, trước khi mất bố em phải mổ xông khí quản do suy hô hấp, em gái tôi đáp. ..... Nghe hoảng thật sự! Tôi quay sang đứa em út lúc trước nhập hồn, hỏi: - Thế mày thấy thế nào? Còn nhớ gì không? - Em chẳng biết nữa, đang nói chuyện với anh tự nhiên thấy rùng mình. Sau đó, em chẳng nhớ gì nữa. Thế đấy! Thực hư thế nào thì tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng, đứa em út tôi là người rất khỏe mạnh. Nó là đứa hợp với bố tôi nhất khi ông còn sống. Là con út, nó được bố tôi chiều nhiều nhất và nó cũng là đứa chăm sóc bố tôi nhiều nhất sau khi anh chị lần lượt có gia đình và ra ở riêng, đặc biệt là những năm cuối đời ông. Lại còn chuyện thế này. Kể từ khi bố tôi mất, ngoại trừ cô em út, cả nhà tôi chẳng bao giờ mơ thấy bố tôi về dù trong lòng ai cũng muốn, dù chỉ một lần. Có lần nó mơ thấy bố tôi. Trong mơ, bố tôi ngồi ở bậc tam cấp bệnh viện hút thuốc. Ông kêu rằng ông lạnh, lấy cho ông cái áo khoác màu da bò. Hỏi lại ông, cái áo khoác ấy ở đâu thì ông bảo: - Mẹ mày mang về giặt, vẫn treo ở tủ ngoài phòng khách ở bên quê ấy!.... Khi ông mất, gia đình tôi đã chọn tất cả những bộ quần áo mà ông thích mặc...làm đồ tùy táng. Chẳng hiểu sao chúng tôi lại quên mất cái áo khoác đó, ngay cả mẹ tôi cũng chẳng nhớ. Khi về cúng 50 ngày cho bố tôi, em gái tôi hỏi mẹ xem cái áo đó đâu để đốt cho ông nhưng tìm mãi không thấy. Đến lúc nó bảo: - Con thấy bố bảo là treo ở tủ ngoài phòng khách, mẹ tìm thử xem có không. Cuối cùng, chiếc áo khoác đang được treo ở đó thật! Lời kết: Tôi vẫn rất mung lung, không rõ thực hư chuyện gọi hồn ra sao. Tôi vẫn bán tín bán nghi nhưng có điều, cách nói chuyện của Cô Đồng, cách ứng xử cũng như việc Cô Đồng hỏi tôi để xe, nhắc tôi đi xe cẩn thận hay những gì có được trong buổi nói chuyện rất giống với tính cách của bố tôi - giống đến mức tôi giật mình mỗi khi nghe câu hỏi hoặc câu trả lời của Cô Đồng. Chuyện gọi hồn còn nhiều điều để bàn. Có người tin, có người không tin nhưng việc đi gọi hồn chắc chắn không bao giờ hết. Việc gọi hồn, biết đâu đấy, sẽ giúp được con người ta giảm bớt được gánh nặng tâm lý. Có lẽ gọi hồn đúng hay không cũng còn tùy Cô Đồng./. Người sửa: Administrator - 10/11/2009 lúc 7:17pm |
||
CaKhoai ©
Website: www.gadonvietnam.com Y!M: cakhoai69 Slogan: Huy chương vàng là quan trọng nhất! |
||
XamHong
Thành viên uy tín Gia nhập: 30/12/2009 Khu vực: Gia Lâm - HN Tình trạng: Offline Điểm: 1564 |
Ngày đăng: 18/03/2010 lúc 8:54pm | |
Choáng toàn tập đấy bác Cả. Thật sự từ trước đến giờ tôi ko tin vào mấy vụ này ( nhưng tôi cũng ko bổ báng Thánh thần bao h cả). Nhưng sao lại thế nhỉ? nếu là trải nghiệm thực sự của Bác thi có nên nghĩ lại ko?. Cám ơn Bác đã viết ra để Ae cùng trải nghiệm, lời văn mộc,chút hài hước đậm cái TÔI ( tác giả) nhưng không đứt dòng câu chuyện. Chị cả và anh trai tôi cũng mấy lần đề cập đến vụ này tôi đều gạt đi, ko biết đã lén lút bao giờ chưa thì ko rõ.
Người sửa: triduc - 18/03/2010 lúc 9:01pm |
||
Có những thứ ngày thường mình có đc. Lúc mất rồi , mơ ước cũng = không. :)
|
||
daga_2608
Thanh niên Gia nhập: 17/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 3763 |
Ngày đăng: 22/03/2010 lúc 6:25am | |
Hic Daga cũng nghe vụ gọi hồn, gia đình cũng có người cho là bị hồn nhập. Chuyện là thế này họ nhà Daga có một người liệt sĩ từ kháng chiến chống Mỹ nhưng hơn 20 năm vẫn chưa tìm được hài cốt, một hôm anh cả trong gia đình nằm mơ thấy bố về và nói " tao đang nằm trong nồi quân dụng được chôn dưới gốc cây lớn, mẹ con mày đưa tao về quê". Nhưng anh cả và gia đình không biết ông được chôn ở đâu mà đưa về, đâu năm mới anh cả cùng mấy chị em đi đền đầu năm cầu an cho gia đình khi gia đình vào quán ngồi uống nước thì gặp một bác cũng trạc tuổi ông cụ thân sinh hai bên nói chuyện qua lại hỏi quê quán thì ra bác này chính là người mai táng cho ông cụ nhà mình. Khi gia đình tới mộ và đào lên thì đúng như những ông anh cả đã mơ ông cụ được cho vào quân dụng rồi chôn; huy chương, bút máy, những thứ đó là của ông cụ hồi còn sống.
Daga cũng không mê tín và không tin mấy chuyện bói toán gọi hồn, nhưng có nhiều chuyện không tin nhưng cũng phải suy nghĩ lại. Họ hàng Daga có gia đình ông chú hành nghề giết mổ trâu bò, nhiều khi giết trâu mà không biết con trâu cái đang mang bầu mọi người cho rằng như vậy rất tội và không có hậu về sau, nhưng đối với nhiều người thì bào tử trâu là món rất bổ dưỡng cho con người. Khi hai vợ chồng gần 50t gia đình lúc này rất khá giả ăn nên làm ra, ông chú có đi xem bói thầy bói phán rằng "năm 51 tuổi anh góa vợ, vợ anh bị chết đuối". Ông chú tức lắm nói lại "vợ tôi không bao giờ tắm ao làm sao chết đuối", như thường lệ thím(Daga gọi như vậy) đưa trâu ra đê ăn phải dẫn trâu băng qua quốc lộ Daga cũng vừa đi học qua quốc lộ này, lúc Daga tan học về qua đoạn đường đó thấy rất đông người đang tạp trung bàn tán, Daga dừng lại hỏi thì có người nói " chị T vợ anh S bị con nghé nghịch đẩy xuống sông và dẫm chết" Daga rùn hết chân tay chảy thẳng về nhà hỏi chuyện thì được biết thím đã chết trên đường tới bệnh viện. Theo con trai út của chị kể lại " khi hai mẹ con đang dẫn đàn trâu qua sông sang sang bở đê bên kia, bỗng dưng con nghé nghịch(con nghé rất nghịch nên được đặt tên là nghé nghịch ông chú muốn giết mấy lần nhưng trần trừ chưa giết) lồng lên ủi mẹ xuống sông cạn rồi nhẩy lên giẫm vào người, em đuổi mãi mới được kéo mẹ để lên bờ vời Ô tô nhưng không ai chịu dừng lại chở đi viện, em chạy về nhà tìm mọi người chở đi viện, tới cổng bệnh viện mẹ em nấc một tiếng rồi chết". Ngày trước chưa có điện thoại và thông tin liên lạc thuận tiện như bây giờ cũng góp phần gây ra cái chết của thím Daga, cũng một phần do nhiều chủ phương tiện quá vô tình không cứu giúp vì cho rằng cứu người chết đuối là xui xẻo cho nên dửng dưng bỏ đi. Người sửa: daga_2608 - 22/03/2010 lúc 6:26am |
||
khoa troc
Thiếu niên Gia nhập: 26/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 1118 |
Ngày đăng: 22/03/2010 lúc 7:41pm | |
Chết thật, trâu ngựa thì mình chưa giết bao giờ nhưng mấy lần thịt gà mái thấy có trứng bên trong, phải cẩn thận mấy con gà con mới được.
|
||
Caí gì cũng biết 1 tí, nhưng mà tí thì biết cả 2.
|
||
daga_2608
Thanh niên Gia nhập: 17/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 3763 |
Ngày đăng: 22/03/2010 lúc 8:23pm | |
Bác cứ cẩn thận, gà hay gà ăn độ bác cứ bán sạch có ngày không còn gà mà chơi nữa.
|
||
gakogay
Nhi đồng Gia nhập: 17/09/2008 Khu vực: vinh phuc Tình trạng: Offline Điểm: 504 |
Ngày đăng: 22/03/2010 lúc 8:48pm | |
chuý»‡n gọi hồn hóº·c bị ma nhập nếu ai ko xem thì ko bao giờ tin.
|
||
khoa troc
Thiếu niên Gia nhập: 26/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 1118 |
Ngày đăng: 22/03/2010 lúc 10:02pm | |
|
||
Caí gì cũng biết 1 tí, nhưng mà tí thì biết cả 2.
|
||
sư vuơng
Thành viên Danh dự Gia nhập: 16/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 413 |
Ngày đăng: 23/03/2010 lúc 12:36am | |
Tôi khi trước trò gì tôi cũng thử, cầu cơ, cầu hồn gọi hồn. Thử thì thử nhưng chẳng bao giờ tin. Cho đến một lần cô con gái bạn thân của bà bạn tự tử chết. Gia đình bà này với gia đình tôi rất thân, ngay cả trước khi sinh ra tôi khi chạy tản cư và lúc còn ở Hà Nội. Có một dạo họ ở chung với gia đình tôi ở Sài Gòn. Vì vậy tôi biết rõ gia đình này, ngay cả bây giờ con bác ấy vẫn liên lạc với tôi và cũng sống ở Cali.
Lúc đấy đọc tờ Khoa học huyền bí nói có một ông sư Lào tu bên Thái có thể gọi hồn, hiện giờ ông đang thăm VN.
Thế là theo lời chỉ dẫn sau khi khấn nguyện nói hồn đến ngôi chùa vị sư này đang tạm trú. Gia đình bác đó và mẹ tôi (do tôi đưa đến) đã đến từ chiều, để sửa soạn gọi hồn vì tối giới nghiêm không đi lại được. Tôi thì chẳng tin và bận học thi nên đưa mẹ tôi đến xong rồi về. Lúc gần giới nghiêm không biết vì cái gì, có lẽ vì bài báo viết nghe hấp dẫn tôi tranh thủ leo lên xe phóng đến chùa.
Đến nơi đông nghẹt, căn phòng đã đầy nghười nóng toát mồ hôi, cái quạt máy nhỏ cọt kẹt chỉ đủ để chuyển động mùi mồ hôi quanh phòng. Mọi người tranh nhau muốn ngồi trước. Một cô lê ra trước vòng tròn người quây lại. Vị sư vẫy tay, một chú tiểu mang khay gồm nhiều chai lọ nhỏ ra, vị sư lấy một chai chấm lên trán rồi cho người bịt mắt cô ta lại. Ông ta cầm một sợi dây chuyền có buộc theo một cái khay nhỏ tí như nắp chai bia. Ông ta bắt đầu khấn và quay chiếc khay này quanh đầu cô ta.
Được một lát cô ta bắt đầu no'i lung tung như có nhiều hồ vất vưởng nhập vào. Có một hồn thằng bé chết đuối nhập vào cô ta, nó nói nó lạnh lắm và run bần bật, mọi người bỗng nhiên như cảm thấy lạnh với nó; một bà nhanh nhẩu, tắt quạt, tắt quạt. Thế là cái quat được tắt ngay, tôi phì cười vì nóng chảy mỡ mà tắt quạt, mấy người nhìn tôi, nói huyên thuyên rồi hồn thăng. Lúc đó căn phòng ngộp quá mức, một bà to con thốt lên :" bật quạt lên tôi chết ngạt bây giờ ". Quạt bật lên mọi người phì cười bỗng nhiên thằng bé nhập lại :" Có chị nào đứng cửa chùa khóc kìa, chi ấy sợ Phật không dám vào". Bác tôi ngơ ngác :" Chắc con Đ. sao bây giờ ? ". Cái cô giúp việc chùa :" Bác ra thắp nhang khấn bàn thờ chắc được".
Một lát bác đó chen chân vào. Một cô đòi vào gọi hồn em cô ấy. Thế là thủ tục lập lại. Được một lát bỗng nhiên cô này khóc nức nở, rất lâu, nước mắt thấm qua chiếc khăn bịt mặt dầy; cô ta bỗng nhiên ngã vật ra. Mở băng mắt mỏ.i người hỏi han cô ta nói chỉ thấy trời tối đen có hai đốm sáng dẫn đường, đi một chốc bỗng hụt chân thế thôi.
Rồi hết người này đến người kia hỏi han toàn hồn ma phấp phơ không ai gọi được người nhà, ngay cả cô em cô ta ngồi cũng không thành công. Cô nọ đòi ngồi lại. Bỗng nhiên lại tiếng kho'c ban nãy rồi thốt lên :" Oan cho con lắm mợ ơi" , bà bác tôi nảy mình lùi ra sau; mình tôi nổi gai ốc vì rõ ràng giọng cô gái chết, cũng giọng đó, cũng lối xưng hô đó không thể nhầm lẫn được.
mai tiếp
|
||
Cú»™c đời đó có bao lâu mà hững hờ. TCS
|
||
sư vuơng
Thành viên Danh dự Gia nhập: 16/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 413 |
Ngày đăng: 25/03/2010 lúc 9:38pm | |
Tiêp Theo
Một chốc định hô`n bà bạn mẹ tôi hỏi dồn :" Oan sao ? Có gì muốn nói ?" Cô Đ. cứ tiếp tục khóc :" con không siêu thoát được đâu mợ ơi.". Ngưng một lát :" Mợ nói T. mang quần áo máu vứt xuống sông cho con siêu" . Đúng giọng đó, tên cô em cũng đúng. Lúc đó "hàng xáo" lao nhau hỏi tin tức người nhà, chen cả vào giữa; bà bạn mẹ tôi điếng người không hỏi han gì được cứ ngồi thừ ra; cô Đ nói tiếp :" Con xin lỗi mợ, con chúc mợ đắt hàng". Bà đó bán thuốc tây. Nói xong hồn cô Đ thoát ra khỏi người ngồi đồng.
Về nhà cô em kéo dưới gậm giường bộ quần áo đẫm máu của cô chị thay ra khi chờ xe cứu cấp. Cô Đ đã dùng súng bắn vào tim.
Về nhà từ đó tôi thắc mắc không hiểu những điều đó thực hư ra sao, có điều giọng nói, lối xưng hô của người chết không lầm đi đâu được và những chi tiết về gia đình cùng vật dụng riêng trong nhà đều đúng cả. Tôi hỏii thì người ngồi đồng nói khi bị bịt mắt chỉ thấy tối đen và truo('c mặt có hai đốm lửa xanh, cứ thế theo nó đến lúc hụt chân thì tỉnh lại.
Người sửa: sư vuơng - 26/03/2010 lúc 3:29am |
||
Cú»™c đời đó có bao lâu mà hững hờ. TCS
|
||
XamHong
Thành viên uy tín Gia nhập: 30/12/2009 Khu vực: Gia Lâm - HN Tình trạng: Offline Điểm: 1564 |
Ngày đăng: 25/03/2010 lúc 10:23pm | |
Thú thật là tôi ko hiểu câu chuyện của bác,
|
||
Có những thứ ngày thường mình có đc. Lúc mất rồi , mơ ước cũng = không. :)
|
||
khoa troc
Thiếu niên Gia nhập: 26/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 1118 |
Ngày đăng: 26/03/2010 lúc 4:28am | |
Đọc chuyện của bác SV mà tưởng đọc Liêu trai chí dị , thấy rờn rợn. |
||
Caí gì cũng biết 1 tí, nhưng mà tí thì biết cả 2.
|
||
gakogay
Nhi đồng Gia nhập: 17/09/2008 Khu vực: vinh phuc Tình trạng: Offline Điểm: 504 |
Ngày đăng: 26/03/2010 lúc 7:27am | |
Chuý»‡n có thật đấy bác Khoa ơi.
nếu ko chứng kiến tận mắt thì ko bao giờ tin,chỉ có điều là mê nhưng ko tín là được.
|
||
sư vuơng
Thành viên Danh dự Gia nhập: 16/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 413 |
Ngày đăng: 26/03/2010 lúc 6:50pm | |
Lúc đó nói thật với anh Khoa tôi mới nghe cất giọng người tôi nổi cả gai ốc lên, không nhúc nhíc, bà bạn mẹ tôi giật nẩy người, con gái bà mà bà thụt lùi ra sau như ngã ngửa. Ông sư Lào này còn nhiều chuyện về ông lắm. Bà bạn mẹ tôi khi xưa bên Lào đã biết ông này, ông ta cho số đề làm người ta trúng liên tiếp, chủ đề mấy lần lấy xe đâm ông mà ông đều thoát. Sau này ông cũng bớt dám cho số. Người sửa: sư vuơng - 26/03/2010 lúc 6:51pm |
||
Cú»™c đời đó có bao lâu mà hững hờ. TCS
|
||
daga_2608
Thanh niên Gia nhập: 17/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 3763 |
Ngày đăng: 27/03/2010 lúc 12:20am | |
Mấy người như ông sư Lào hay mấy người gọi hồn được ít khi nào sướng, số họ long đong lận đận. Nhiều người cho rằng mấy người đó làm như vậy là lộ thiên cơ không tốt cho bản thân và con cái sau này. Daga thấy nhiều người làm nghề đó ở quê Daga, họ và con cái hậu vận không ra sao.
|
||
sư vuơng
Thành viên Danh dự Gia nhập: 16/09/2008 Tình trạng: Offline Điểm: 413 |
Ngày đăng: 27/03/2010 lúc 12:57pm | |
Ông sư Lào sau tôi gặp bên Cali, Ông ta xây một cái chùa rất to. trong một ngày tết Miên cách đây khoảng hai chục năm, trong dịp tết Lào khách thập phương đến cúng một ngày được 60K đồng us Cảnh sát phải đậu xe suốt ngày cổng chùa vì sợ bị cướp. Ông được thị trưởng LA trao chìa khóa vàng thành phố. Chân ông hai bàn chân gần như duỗi thẳng đi đứng rất khó khi lớn tuổi người ta phải dìu ông.
Lúc ông chết phòng và chỗ bàn thờ của ông đóng cửa kín mít, dán cả trăm lá bùa viết tay. Và khoảng tám ông sư Thái ngồi tụng ngày đêm. Mấy ông này đa số Thái đen, ông nào ông nấy mắt sáng quắc, gò má cao.
|
||
Cú»™c đời đó có bao lâu mà hững hờ. TCS
|
||
Alpenliebe
Nhi đồng Gia nhập: 14/05/2009 Khu vực: HàNội Tình trạng: Offline Điểm: 739 |
Ngày đăng: 28/03/2010 lúc 1:51am | |
Nghe chuý»‡n duy tâm này thật sự có nhiều chuý»‡n đáng để tin và thật sự là rờn rợn.
|
||
Tia_Chan_Xanh
Hồ sơ thành viên
Gửi Mật thư
Tìm bài viết của thành viên
Thăm trang chủ của thành viên
Thêm vào D.sách Bạn bè
Thành viên uy tín Gia nhập: 17/09/2008 Khu vực: Thanh Xuân Tình trạng: Offline Điểm: 1184 |
Ngày đăng: 30/03/2010 lúc 6:53am | |
Vào 1 lúc nào đó tôi sẽ tin. |
||
AnhThu
Nhi đồng Gia nhập: 02/07/2009 Khu vực: Hà Nội 2 Tình trạng: Offline Điểm: 431 |
Ngày đăng: 31/03/2010 lúc 8:48pm | |
Chuý»‡n gọi hồn tôi tin có thật, nếu như bác admin.. tả thì nhà cô đồng ở chỗ Núi đôi đi vào. Tôi cũng qua đó vài lần
|
||
deepblue07i
Nhi đồng Gia nhập: 02/10/2008 Khu vực: Hà Nội Tình trạng: Offline Điểm: 642 |
Ngày đăng: 31/03/2010 lúc 9:56pm | |
Cũng tùy từng quan điểm của từng người. Cô đồng mà bác nói đến có phải tên Bích không vậy ? |
||
Administrator
Hồ sơ thành viên
Gửi Mật thư
Tìm bài viết của thành viên
Thăm trang chủ của thành viên
Thêm vào D.sách Bạn bè
Q.lý Diễn đàn Gia nhập: 13/09/2008 Khu vực: Hà Nội Tình trạng: Offline Điểm: 1257 |
Ngày đăng: 31/03/2010 lúc 10:01pm | |
Cô đồng Hòa.
|
||
CaKhoai ©
Website: www.gadonvietnam.com Y!M: cakhoai69 Slogan: Huy chương vàng là quan trọng nhất! |
||
Phúc đáp | Trang 12> |
Tweet
|
Chuyển đến Chuyên mục | Quyền tại Chuyên mục Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này Bạn không thể phúc đáp bài viết cho các chủ đề trong diễn đàn này Bạn không thể xóa bài viết của mình trên diễn đàn này Bạn không thể sửa bài viết của mình trên diễn đàn này Bạn không thể tạo phiếu thăm dò trên diễn đàn này Bạn không thể bình chọn phiếu thăm dò trên diễn đàn này |